I
Lạ lùng cho phút ban đầu,
Ánh mắt biết tỏ chiều sâu tâm hồn.
Thế rồi tâm sự trào tuôn,
Như xa xưa đã vui buồn có nhau,
Một thời "cuốc bẫm cày sâu"
Một thời áo lính nhuộm màu khói bom.
Đi qua năm tháng mỏi mòn,
Trong veo kỷ niệm thuở còn hoa niên...
II
Đời thường công việc triền miên
Tưởng như xóa hết nỗi niềm riêng tây,
Điệp trùng cát bỏng nắng vây
Xanh rờn ốc đảo còn đây... ai ngờ.
Vẫn say với những vần thơ
Vẫn nâng niu giữa mộng mơ thuở nào.
III
Bàn chân ngượng ngập làm sao
Dù bao lần đã bước vào nơi đây.
Bóng râm chẳng của nhành cây
Mát không của suối, xứ này, người ơi!
Trái tim dại dột muôn đời
Trẻ trung muôn kiếp, mặc lời khen chê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét