Xin đừng trách nàng
"Trái tim lầm chỗ để trên đầu"(*)
Ai đang yêu mà không khờ dại.
Trang sử xưa thêm một lần giở lại
Thêm một lần thương xót Mỵ Châu.
Cuộc đời nàng hai phía nỗi đau
Rùa Vàng ơi! Sao vội kết tội nàng là giặc.
Lòng trinh trắng sa bẫy đời chăng mắc
Bước nhân duyên lạc lối hiểm Triệu Đà.
Xin đừng trách An Dương Vương đoạn tuyệt tình cha.
Nỏ thần dẫu linh thiêng vẫn bị tráo lừa thật giả
Ngựa chiến cùng đường, cơ đồ nghiêng ngả
Trắng một trời lông ngỗng đa đoan!
Nỗi oan tình ngậm kết chẳng tan
Hóa thành ngọc, chìm đáy sâu câm lặng.
Chiều xứ Nghệ bừng lên tia nắng quái
Trọng Thủy ơi! Lau nước mắt muộn mằn.
Nghĩa phu thê với đạo quân thần
Sóng trung hiếu lật úp thuyền đôi lứa.
Nào thôi... Cái phận nổi trôi
Giang sơn thay bậc đổi ngôi lụy nàng
Nào thôi... Cái kiếp sang ngang
Giếng nào rửa sạch lỡ làng duyên ôi!
Nào thôi... Yên giấc đỉnh đồi
Gió lào, nắng lửa, ru lời mai sau
Nén nhang bảng lảng niềm đau
Tri âm xin gửi vào câu thơ buồn.
Trại sáng tác Đà Lạt 2005
(*) Câu thơ của Tố Hữu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét