Vũ trụ cũng chẳng nghĩ ra được gì mới mẻ. Tứ mùa bát tiết cứ lặp lại một cách nhàm chán đến mệt mỏi.XUÂN qua, Hạ đến, THU sang, ĐÔNG về. Riêng người ĐANG YÊU là có khả năng sáng tạo ra sự TRÁC VIỆT trong tâm hồn. Đó là chủ đề bài thơ " KHÁC LẠ " của mình: " Ừ, thì cũng như ngàn năm trước/ mưa bụi bay ngút ngát/ trái tim hát/ trái tim khát...Ừ thì cũng như ngàn TẾT trước/ mai, đào xúng xính/ không gian chuyển dạ/ cơn đau sinh thành MÙA XUÂN. Khác lạ muôn thuở trước / NGƯỜI đồng hiện trong TA /vòng tay MẸ : êm / nụ cười cha : hiền/ khác lạ muôn kiếp trước./ ĐÊM TRỪTỊCH / TA không còn một mình/ tiễn MÙA ĐÔNG ". Dân VIỆT có nếp sống rất lạ . Quanh năm mưu sinh chân trời góc bể,cóp nhặt từng đồng lẻ củm nủm cất vào hầu bao... Đùng một phát...Tết đến tiêu hoang như một CÔNG TỬ BẠC LIÊU thứ thiệt. Ngày Tết, khách đến nhà, nhìn cành đào, gốc mai có thể hiếu được gu thẩm mỹ và cấp độ giàu nghèo của gia chủ.(hiển nhiên loại trừ ngoại lệ : không thú chơi hoa, hoặc hậu duệ của Gờ răng đê - nhân vật của BANZAC , tính rất keo kiệt ).Đời NGƯỜI, đón tết theo tâm lý lứa tuổi. Và trạng huống đó mình đã bộc lộ trong bài MÙI TUỔI: Xúc xắc, xũc xẻ/ này là nắm thẻ/ đếm nhẹ hoa niên/ thơm mùi HỒN NHIÊN/ Xúc xắc xúc xẻ / này là nắm thé / đếm say tuổi hồng/ thơm mùi MƠ MỘNG / đếm nồng tuổi xanh/ thơm mùi KHÁT VỌNG / đếm chắc trung niên/ đậm mùi TỪNG TRẢI. Xúc xắc, xúc xẻ/ này là nắm thẻ / đếm mỏi tuổi già / nặng mùi xót xa"...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét