NHÀ GIÁO- Thơ Vân Anh
Về một thời
Nhân dân nói ra lời
"Nhất sĩ, nhì nông"
Người cày ruộng thì đông
Người có chữ ít hơn hạt giống .
Làm thầy đồ được dân nể trọng
Ông ông cử, ông nghè về làng
dân bện võng đón đưa.
Quan tân khoa vinh quy
Chiếu hoa trải kín đường
rợp một vùng trời quê cờ lọng.
Thà lưng đi bát cơm .mà nhịp... câu kiều qua sông cứ bắc
Việc không cần ai nhắc
L
lễ vinh quy, quan trạng rời võng điều đi bộ
đến thầy dạy Tam Tự Kinh
lạy tạ trước thềm nhà
Thầy được trọng hơn cha
điều giáo lý Nho gia
thấm vào trong dân dã
kết đạo làm người từ thuở ấy tới nay
Được phong trạng
nên giàu sang quyền quý
Thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm lui về Am Bạch Vân và dạy học trò
Chu Văn An dâng sớ lui triều
Mở rộng cánh cửa trường
ẩn dưới tán bàng , tán phượng.
Những năm ấy cạnh bên bục giảng
là một khẩu súng trường
học trò đội lên đầu
vành mũ rơm
Từ mái trường đi tới chiến trường chen vai nhau
Tiễn đưa trò lên đường chiến đấu
vào một đêm tối trời
Thầy thắp sáng lên ngon lửa Đan Kô .
Tôi kiêu hãnh về một thời như thế
Có thầy và có trò
Có trường và có lớp
Nhịp ...cầu kiều lả lướt bắc sang ngang
Thầy và trò bên nhau
Cách một cái đầu
Trong nghĩ suy trí tuệ
Thầy lại thắp lên ngọn đèn trong đêm thâu náo nức
soạn ra bài mình dạy.
Nguyễn Trãi quyết làm cây cỏ cứng
Bão gian thần ập đổ xuống đầu .
Trái tim Nguyễn Du rỉ máu
quanh phận Kiều màu đỏ nhân văn.
Tôi muốn vẽ bức tranh màu
tô bằng mồ hôi và máu
Chân dung Nhà Giáo
xưa đến bây giờ
Tầm uyên bác tỏa vầng trán rộng
Đời sạch trong lấp lánh ánh mắt đời sạch trong
Uy nghiẻm hằn sâu nếp nhân trung
đến thầy dạy Tam Tự Kinh
lạy tạ trước thềm nhà
Thầy được trọng hơn cha
điều giáo lý Nho gia
thấm vào trong dân dã
kết đạo làm người từ thuở ấy tới nay
Được phong trạng
nên giàu sang quyền quý
Thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm lui về Am Bạch Vân và dạy học trò
Chu Văn An dâng sớ lui triều
Mở rộng cánh cửa trường
ẩn dưới tán bàng , tán phượng.
Những năm ấy cạnh bên bục giảng
là một khẩu súng trường
học trò đội lên đầu
vành mũ rơm
Từ mái trường đi tới chiến trường chen vai nhau
Tiễn đưa trò lên đường chiến đấu
vào một đêm tối trời
Thầy thắp sáng lên ngon lửa Đan Kô .
Tôi kiêu hãnh về một thời như thế
Có thầy và có trò
Có trường và có lớp
Nhịp ...cầu kiều lả lướt bắc sang ngang
Thầy và trò bên nhau
Cách một cái đầu
Trong nghĩ suy trí tuệ
Thầy lại thắp lên ngọn đèn trong đêm thâu náo nức
soạn ra bài mình dạy.
Nguyễn Trãi quyết làm cây cỏ cứng
Bão gian thần ập đổ xuống đầu .
Trái tim Nguyễn Du rỉ máu
quanh phận Kiều màu đỏ nhân văn.
Tôi muốn vẽ bức tranh màu
tô bằng mồ hôi và máu
Chân dung Nhà Giáo
xưa đến bây giờ
Tầm uyên bác tỏa vầng trán rộng
Đời sạch trong lấp lánh ánh mắt đời sạch trong
Uy nghiẻm hằn sâu nếp nhân trung
Nhân hậu, bao dung nở nụ cười biét nói.
Sao bỗng muốn có niềm vui thực
Con cá gỗ Ngày Xưa thơm hương hiếu học
Thầy dạy trò trong buổi Hôm Nay .
Làm nghề thầy
thích cất giữ niềm vui quá cũ
của thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm
của thầy Chu Văn An
của thầy Nguyễn Tất Thành
Truyền thống long lanh ...Ngọc sáng !
Người thầy giáo
xây những công trình
xây hỏng không thể đập đi chữa lại
Công trình nghiệm thu thì Tương Lai...
Tôi đi trong chiều dài
lặng lẽ những công trường
Ở đây... chỉ có tấm lòng
thức cả cuộc đời bên trang giáo án.
Tôi đi trong chiều sâu
Một dân tộc từ lâu
đập đá nung vôi,
nấu đất thành gạch ngói
dựng lên những ngôi trường
mời thầy về dạy học .
Một dân tộc
Sao bỗng muốn có niềm vui thực
Con cá gỗ Ngày Xưa thơm hương hiếu học
Thầy dạy trò trong buổi Hôm Nay .
Làm nghề thầy
thích cất giữ niềm vui quá cũ
của thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm
của thầy Chu Văn An
của thầy Nguyễn Tất Thành
Truyền thống long lanh ...Ngọc sáng !
Người thầy giáo
xây những công trình
xây hỏng không thể đập đi chữa lại
Công trình nghiệm thu thì Tương Lai...
Tôi đi trong chiều dài
lặng lẽ những công trường
Ở đây... chỉ có tấm lòng
thức cả cuộc đời bên trang giáo án.
Tôi đi trong chiều sâu
Một dân tộc từ lâu
đập đá nung vôi,
nấu đất thành gạch ngói
dựng lên những ngôi trường
mời thầy về dạy học .
Một dân tộc
có bao Người Thầy
đang cầm phấn phải lên đường cầm súng
bằng độ chính xác đường bay viên đạn
dạy cho giặc xam lăng
bài học vỡ lòng.
Ôi , nặng đầy là những dòng sông
Phù sa lại phù sa chất chồng.
Tối tăm kiếp sống trai sò
Đáy sâu lòng biển lặn mò cát rêu
Để rồi nhả ngọc tronh veo
Riêng mình lại cảnh hắt heo trai sò.
đang cầm phấn phải lên đường cầm súng
bằng độ chính xác đường bay viên đạn
dạy cho giặc xam lăng
bài học vỡ lòng.
Ôi , nặng đầy là những dòng sông
Phù sa lại phù sa chất chồng.
Tối tăm kiếp sống trai sò
Đáy sâu lòng biển lặn mò cát rêu
Để rồi nhả ngọc tronh veo
Riêng mình lại cảnh hắt heo trai sò.
Con tằm rút ruột nhả tơ
Mặc cho còn lại xác xơ thân mình.
Những đời biết đến hy sinh
Hồi sinh ...Rồi lại hồi sinh...Những đời...
Những Nhà Giáo của ta ơi!
Bài Thơ Viết Mãi ...
Muôn đời chẳng xong!
Mặc cho còn lại xác xơ thân mình.
Những đời biết đến hy sinh
Hồi sinh ...Rồi lại hồi sinh...Những đời...
Những Nhà Giáo của ta ơi!
Bài Thơ Viết Mãi ...
Muôn đời chẳng xong!
Mùa KHAI GIẢNG 1968-2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét