Bài thơ : KHUNG TRỜI CŨ - Tác giả - Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ
Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn
Nguồn: Tuệ Sỹ, Giấc mơ Trường Sơn, An Tiêm xuất bản, California, 2002
Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn
Nguồn: Tuệ Sỹ, Giấc mơ Trường Sơn, An Tiêm xuất bản, California, 2002
BÀI BÌNH CỦA NHÀ THƠ VÂN ANH
"MỘT SỰ NGỘ GIÁC VỀ CÕI NGƯỜI "
" Cõi Người" - Cõi Ta Bà theo giáo lý Nhà Phật là Vô Thường - Sắc ...Sắc ...Không...Không. Một triết lý sống tích cực, để chúng sinh thấu đạt "CÕI NGƯỜI" là hữu hạn. Và khi ngộ giác về sự HỮU HẠN của Cõi Người thì nhân loại sẽ biết mình phải làm gì góp phần tạo ra sự VÔ HẠN của GIÁ TRỊ SỐNG.
Tứ thơ toàn bài là dòng chảy tâm thức. Từ hệ quy chiếu "khung trời" Hôm Nay mà sọi rọi "Khung trời cũ" như một cách lội ngược dòng sông dĩ vãng để ta tìm ta!
Không gian nghệ thuật là thì hiện tại, thời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét