Thứ Hai, 30 tháng 9, 2024

BÀI BÌNH CỦA NHÀ THƠ VÂN ANH VỀ BÀI "CÂY RƠM " CỦA NHÀ THƠ PHƯOENG VIỆT

A.BÀI THƠ : C Y RƠM- NHÀ THƠ  PHƯƠNG VIỆT

Về làng gặp lại cây rơm
Gió đưa thoang thoảng
hương thơm mùa màng.

Bao năm
phiêu bạt phố phường
Cây rơm, đụn rạ vẫn thường
trong mơ.

Bất ngờ gặp lại xa xưa
Xa xưa, cứ ngỡ như vừa
hôm qua.

Cây rơm đứng góc vườn nhà
Tuổi thơ, ký ức trong ta…
nhuộm vàng !

                                 Phương Việt 

B  BÀI BÌNH CỦA NHÀ THƠ VĂN ANH.
Cảm thức thơ của tác giả mượn đối tác trữ tình là : C Y RƠM.
Nhân vật trữ tình trong thi phẩm đích thị là xuất thân từ gia đình nông dân, mà là nông thôn Miền Trung..Ai lớn lên ở làng quê Trung Bộ Việt, đều gắn bó với C Y RƠM. Mỗi nhà đều có một số cây rơm. Sau mùa thu hoạch, thóc đổ vào bồ cất trữ lương thực dè xẻn sử dụng quanh năm. Còn rơm rạ phơi phóng khô nỏ xây thành  những cây rơm làm thức ăn cho trâu bò mùa đông và có thể khi thiếu củi thì nấu ăn . Vì thế, C Y RƠM thân thuộc gắn bó sâu đậm với nhân vật trữ tình từ tuổi ấu thơ.
Tứ thơ được khai mở bằng cuộc hội ngộ  của nhân vật trữ tình ngay phút đầu về quê với cây rơm:
" Về làng gặp lại cây rơm
Gió đưa thoang thoảng hương thơm mùa màng"
Từ hình ảnh cây rơm tác động vào  thị giác, vị giác đã gọi dậy trong lòng người con về thăm làng cũ cả một triền quá vãng. Và "gió đưa thoảng thoảng hương thơm" nhưng không phải là thứ  hương rơm rạ vật chất mà là là 'hương thơm mùa màng"- Hương của vị mồ hôi, nước mắt mặn chát, của những nông phu cần mẫn, cật lực cày sâu cuốc bẫm trên cánh đồng làng cằn cỗi, giành giật với thiên nhiên khắc nghiệt, mưa chan bão  giật, lũ dâng   trắng đồng để vớt từng gié lúa, củ khoai. Và là hương thơm của niềm  hể hả khi mùa bội thu thóc đầy bồ, khoai đầy chum, rơm rạ chất cao quanh vườn  ...
   Thi tứ tiếp nối chính là nhân vật trữ tình bỏ ngỏ mạch suy tư về làng cũ. Ra đi từ thôn quê, anh đã "phiêu bạt phố phường" thành người của đô thị hiện đại nhưng " hương đồng gió nôi" chẳng bay đi chút nào vì thế nên "cây rơm, đụn rạ vẫn thường trong mơ". Hình ảnh "cây rơm, đụn rạ"' có giá trị biểu trung cho hồn quê thơm thảo  làm nên cốt cách ân tình sâu nặng cội nguồn trong  anh.
Tác giả đã có một cách kết nối mạch suy tưởng về cội nguồn xuất thân của mỗi con người khi sử dụng kết cấu đầu cuối trùng điệp liên hoàn cùng hai từ "cứ ngỡ"  đặt đắc địa tạo nên một sự đồng nhất trong ý đồ nghệ thuật biểu đạt tình cảm thủy chung ân nghĩa  "phú quý bất năng di" của người con quê hương: 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét