Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

BÌNH BÀI THƠ " LỜI CỦA BIỂN"

LỜI CỦA BIỂN - Thơ Vương Ngọc Bích

Đêm quá nửa chợt nhớ lời ai nhắc 
 Trời sang xuân nhưng vẫn lạnh nhiều
Sương mắt lá hẳn đêm về đọng giọt
Thắc thỏm rơi quanh cội dáng thân gầy

Đêm lạnh đấy, đắp chăn mền cho ấm
Ngày đi xa nhớ khăn cổ, kín đầu..
Trời trở tiết nắng, mưa thường bất chợt 
Đi đường dài cẩn thận nhé, phòng thân.

Ai chi tiết đến như từng hơi thở
Ta nhận ra trong men gió ngược rừng
Trong vị mát có hương nồng dịu mặn
Giọt  mắt buồn vương gió mắt rưng rưng.

Ta vẫn biết giữa ngày xuân rét giá
Nỗi niềm ai vượt bể băng rừng
"Thương mến ạ!" Cứ chiều về buông tím
Ta bồn chồn thao thiết ngóng tin vui
  - LỜI BÌNH CỦA NHÀ THƠ VÂN ANH

Đại văn hào Vôn te (Pháp) từng mặc định:  Không có nước nào trên trái đất này mà ái tình không khiến kẻ đang yêu trở thành thi sỹ. Đúng vậy, trong cuộc đời của chúng ta tình yêu đã làm trái tim đỏ nhịp tươi vần lứa đôi. 
Không có khuôn mẫu cho tình yêu, mỗi cuộc tình có một địa chỉ riêng, ngân rung cung bậc riêng, vì tình yêu là đa diện,  đa thanh, đa sắc như đại ngàn  nhiết đới. Chẳng có gì đáng khen trong đời người chỉ yêu 1 làn & chẳng có gì đáng chê trong đời lại yêu nhiều lần, càng không thể duy lý để đo nồng độ cuộc tình trước cao hơn cuộc tình sau.
Một ấn tượng đặc biệt khi đến với bài thơ tình "Lời của biển" của nữ sĩ Vương Ngọc Bích. 
Một cuộc độc thoại nội tâm "Lời của biển" nhưng lại hiện ra chân dung cuộc tình "Biển- Rừng". Một thời gian nghệ thuật "đêm quá nửa" &  một không gian nghệ thuật "trời sang xuân nhưng vẫn lạnh nhiều" để tác giả đặt nhân vật trữ tình " Biển" xuất hiện trong trạng huống " chợt nhớ lời ai nhắc". Nữ sĩ đã rất tinh tế khi biểu đạt nỗi nhớ thầm của trái tim yêu: " Sương mắt lá hẳn đêm về đọng giọt /Thắc thỏm rơi trong cội dáng thân gày" .Hình ảnh ẩn dụ có ý nghĩa biểu trưng ví giọt sương đọng cành lá rơi xuống cội cây gầy như nước mắt  nhớ thầm của ai nhớ ai. Ta mơ hồ nghĩ khi yêu xa thì ai có thể khóc thầm trong đêm? 
Độc thoại trong đêm đầu xuân rét đài của " Biển" lại tái hiện cuộc đối thoại đôi lứa yêu nhau buổi tiễn nhau trong ngày xa trước,".Tình yêu sâu nặng bao giờ cũng là gắn với tình thương & sự chăm chút như một bảo mẫu"đêm lạnh đắp chăn mền cho ấn" " đi xa nhớ khăn cổ kín đầu"" rồi nắng mưa bất chợt ... cẩn thận phòng thân"
  • Một sự đan xen giữa độc thoại trong hiện tại & hồi ức về  đối thoại lứa đôi đã tạo nên một trường liên tưởng của một vòng tuần hoàn khép tín tâm tư của nhân vật trữ tình mà hẳn cũng là chủ thể sáng tạo. Càng nhớ càng hình dung, càng hình dung  càng nhớ ...Càng hình dung sự chăm chút " chi tiết đến từng hơi thở" càng nhận ra  "hương nồng vị mặn" của tình yêu. Mỗi khi nhận ra những gì đôi lứa yêu xa thì thương " ta" thì ít mà thương " Ai"  thì nhiều, nên "giọt mắt buồn vương gió mắt rưng rưng" . 
  •  Lời độc thoại ở khổ cuối bài thơ  như giải mã mật ngôn của một cuộc tình không suôn sẻ , đó là một cuộc :"vượt bể băng rừng" không mang ý nghĩa không gian vật chất cụ tượng một cuộc " vượt bể băng rừng" giữa nắng mưa nhân thế (!)   
  •   Hình ảnh khép lại bài thơ thật ám ảnh , Nữ sĩ Vương Ngọc Bích tạc ra chân dung biến tấu thành  một nàng ...vọng người yêu . Khác với nàng " vọng phu" nhìn ra biển ngóng chồng còn nàng " Biển" ngóng ngược lên "Rừng" chờ tin vui.
  •  "Thương mến ạ!" cứ chiều về buông tím
  • Ta bồn chồn thao thiét ngóng tin vui"
  •   


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét