Hai đứa đính hôn ngàn năm trước
Lưu lạc đến rày bỗng gặp nhau.
Đôi dải sông xuân chăng bến đậu
Mạch nguồn thao thiết mấy bờ dâu.
Vạn kiếp nổi trôi thành nốt lặng
Lứa đôi bất chợt hóa trăm năm.
Tình yêu sóng sánh ngàn tia nắng
Đắm đuối ru mình đáy mắt nhau.
Có phải ngọt ngào... xưa xa đã
Gom thành mật nhụy nụ hôn ta?
Có phải say nồng...mai sau đã
Về đây ủ cất giữa Tình ta.
(Cập tết Đinh Sửu – hạ Bính Tuất)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét