Thế là xưa... một sinh linh
Trả nhân gian những thứ mình trót vay
Thế là tan... một áng mây
Thành muôn giọt đắng... cao dày hư vô
Thế là khép lại vần thơ
Một "Đêm vườn tượng"* gửi nhờ trần gian
Xuân hồng ràn rụa xe tang
Bao nhiêu bức tượng xếp hàng tiễn đưa.
Thế là về lại quê cha
Khóc Người...khóc cả gần xa kiếp người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét