(Dâng mẹ – ba mươi năm ngày giỗ)
Con về an nhiên
Trong thảo thơm Mẹ
Ngụm nước trưa hè
Vòng tay đêm đông.
Con bơi qua ba mươi sáu bến sông
Mỗi lần trái tim đàn bà bị xé rách
Mẹ xốc nách
Về thôi! Mẹ giúp con liền sẹo
Sẹo chằng chịt như đậu mùa biến chứng
Vết tích của sự ngu ngơ
Ngu ngơ hóa được con đò
Chở cuồng si đến bên bờ sông khôn
Mẹ dạy con chín mươi chín điều hay
Điều thứ một trăm không dạy nổi
Trái tim đàn bà hễ đi là lạc lối…
2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét