Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

TƯ BẠCH

Nhân sự kiện có ý nghĩa với cuộc đời làm văn chương của mình (ngày 22/12/2012 được kết nạp vào Hội Nhà vân Việt Nam với bút danh VÂN ANH - VĂN TỐ GIANG-đợt này có 25 vị , trong đó có 10 hội viên thơ.), bỗng ngẫm đôi điều về VĂN CHƯƠNG và NGƯỜI VĂN.
         Văn chương là nghiệp chướng.Vận vào ai thì suốt kiếp phải đèo bòng.Vẻ đẹp của văn chương là vẻ kiều diễm của mỹ nhân mà chẳng cần trao vương miện hoa hậu.
           Với tôi,chung thân làm thơ tình . Thơ tình bao giờ cũng dành cho một người.Mọi người cùng thời soi thấy bóng họ là thơ hay của một thời. Mọi người mai hậu soi thấy bóng họ là thơ hay của vạn đại.
           Thẩm văn chương có sự sảng khoái như ẩm thực hợp khẩu vị, làm cho tâm sáng hồn trong.
            Khi đã là hội viên HỘI NHÀ VĂN, mình cảm thấy sự nghiệp văn chương bây giờ mới bắt đầu ...Và khởi động một cuộc chạy maraton với thời gian . Thời gian - vừa là bạn đồng hành vừa là kẻ thù của nhân loại.
        Nếu như moị công trình trên thế gian này được nghiệm thu thời hiện tại thì văn chương được nghiệm thu ở thì tương lai. Đại thi hào Nguyễn Du từng trăn trở:" Bất tri tam bách dư niên hậu / Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như " (Không biết ba trăm năm sau, có ai khóc Tố Như không nhỉ).Chỉ hai trăm năm thôi mà hậu thế đã tốn rất nhiều giấy mực để ngợi ca tài hoa của ông. Thập kỷ 40 của thế kỷ 20 khi đa số văn sĩ cho rằng thơ. Hàn Mặc Tử là thơ " điên" thì chỉ có Chế Lan Viên là nhận chân ra giá tri đích thực của thơ TỬ mà khẳng định :"  Sau này chỉ còn lại thơ TỬ mà thôi" .
      Sự.nhàm chán luôn là lò sát sinh của ý tưởng sáng tạo. Bài "SỢ " của mình như một tuyên ngôn cho nhận thức đó. Sợ tâm hồn người /  Đúng hẹn / Vòng quay trái đất/ Nhàu mòn nhịp thường nhật / Sợ trái tim yêu/Người cài chiết áp/ Những con sóng khát...Sợ. tâm hồn ta/ Bãi sông mùa lũ rút/ Mơ bàn chân lạ/ Sục phù sa đam mê/Sợ trái tim ta/Con ngựa hoang/ không học thuộc bài/ Phi nước kiệu tình yêu ".
       Ngọn lửa dâng hiến luôn là ngọn lửa tự thiêu. Mình tự.bạch: " Em hái cả đời em làm củi nhóm/ Nhen tro than lạnh lẽo cuộc đời anh/ Khi lửa bén bùng lên thành ngọn/ Lửa thiêu em hóa một nắm tro tàn"
          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét