Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

VÂN ANH VÀ NHỮNG DẤU VÂN TAY TRONG GIẤY KHAI SINH TÁC PHẨM

                      (  Bài viết của nhà thơ THẠCH QUỲ )
  Vân Anh là tác giả có dấu vân tay điểm chỉ vào giấy khai sinh tác phẩm.Vân tay không phải " hoa tay " theo quan điểm hình sự . Nhưng thơ , vân tay chính là hoa tay ghi đậm dấu ấn tâm hồn tác giả.
                  Heo heo gió tiền sử
                     Hiu hiu buồn hồng hoang
Có thể " gió tiền sử ", "buòn hồng hoang " là gốc cội đa truân tiền kiếp của  những tâm hồn đa cảm thuộc cái " ren " , cái " nòi " mà ta thường gọi là thi sĩ.
              Cồn cào trong tâm khảm
              Cơn khát tự hoang sơ
              Như con sóng vỗ bờ
               Vĩnh hằng cùng cát trắng
Như cụ Nguyễn Du nói, vậy là Vân Anh đã mang lấy nghiệp vào thân. Như nữ sĩ họ Đoàn đoán mệnh: Thiên địa phong trần , hồng nhan đa truân...
                   Cô đơn làm tri kỷ
                    Dốc đắng cay uống cạn ngàn ly.
Ấy là lời thơ Vân Anh tổng kết cuộc thí nghiệm thăng trầm của tâm hồn mình từ cuộc sống ấy.
       Năm 16 tuổi , Vân Anh đi ngược dòng chảy sông Lam từ Xứ Phuống trở về huyện lỵ . Sau lưng cô là miền quê thơ ấu. Trong lòng cô là thiên đường thơ ấu của tuổi hoa niên. Khi tâm hồn đã uống cạn ngàn ngàn ly rượu đắng , Vân Anh thường trở về nơi ấy . Cô hy vọng ngọn khói , bóng cây , mái nhà của mẹ tiếp tục " xòe ô che nắng " cho cô bước tiếp trên đường đời nắng chang ?
       Cô nhớ lại bóng mình
                         Chân trần se lạnh sương mai
                          Sau hàng mạn hảo mắt ai thẹn thùng
          Cô nhớ lại bóng khói
                          Hoàng hôn xóm nhỏ lao xao
                           Khói lam như sóng vỗ vào mái gianh
           Cô nhớ lại bóng cây
                           Hồn quê lắng sóng bãi bồi
                            Tán bàng che nắng , mẹ ngồi lẩy ngô...
             Khi Vân Anh hồi tưởng về những kỷ niệm ấu thơ , tự dưng tôi lại đọc được những ngấn nước mắt lặng im che dấu trong khóe mắt vô tư của nhà thơ ẩn chứa trong ký ức , hoài niệm. Hình như những ngấn nước mắt im lặng ấy lại là dấu hiệu ghi nhận " giới tính thơ " trong tâm hồn một nhà thơ nữ
                             Rồi một ngày em bão hòa tất cả
                              Một ngày chẳng còn mong nhớ
                             Em an táng mình vào thờ ơ
          Sự " thờ ơ " của nhà thơ cần được hiểu như phút lặng im của bầu trời trong cơn bão tố.
          Thật ra Vân Anh cũng ước mơ giản dị như bao phụ nữ có tâm hồn giản dị quanh mình .
                                  Hạnh phúc đời thường hé nụ
                                 Thuận hòa len cả trong mơ
                                  Đêm đêm ấm tròn hơi thở
                                   Sâu nồng giấc ngủ bình yên.
             Cái mà ta gọi là " đời thường " , cuộc sống đã nhiều phen chứng tỏ sự bất thường của nó.
                                   Em hái cả đời em làm củi nhóm
                                    Nhen tro than lạnh lẽo cuộc đời anh
                                   Khi lửa bén bùng lên thành ngọn
                                    Lửa thiêu em hóa nắm tro tàn .
              Ấy là thuận lý hay nghịch lý của tình yêu , của sự sống ? Vân Anh dửng dưngnhư một nhà nghiên cứu trước cái " thực tế khách quan " có thể xẩy ra với cả chính mình . Nỗi đau đạt đến chỗ trái tim không còn kêu đau , biết đau là gì nữa.
                Nhà thơ tiếp tục sống . Trái tim bị thương tổn cũng chính là trái tim thi sỹ. Mơ ước và thương tổn là hai bầu vú sữa nuôi lớn những câu thơ
                                    Thờ ơ che khuất nẻo chờ
                                    Đêm đêm dẫm nát cỏ bờ sông thương.
             Cu c sống thường nhật với nhịp điệu đều đặn buồn thiu , tẻ nhạt đã gây cú sốc phản ứng trong tâm hồn nhà thơ. Đấy là những nguyên cớ của những giây phút tâm hòn nhà thơ này nghiến răng muốn tuyên ngôn bằng những câu thơ cay nghiệt . Âu cũng là chuyện cực chẳng đã...
                             Em là trái ngón chín trên cây
                            Đỏ mọng , người ơi ! Chớ với tay
                             Chẳng thể no lòng người dương thế
                             Giải sầu cho kẻ ở âm cung
             Vân Anh phản ứng với " người dương thế " ,hy vọng. " kẻ ở âm cung "  còn biết yêu , biết sống , biết cảm thông với cái thân phận " bánh trôi nươc " từ thuở Hồ Xuân Hương chăng ?   Tôi đoán rằng Vân Anh viết những câu thơ này khi đang đọc hoặc đang dạy thơ Hò Xuân Hương cho các học trò tiểu tử. Nỗi day dứt. Vân Anh là biểu hiện của tâm hồn thiết tha cuộc sống . Tôi nói " Thơ Vân Anh có dấu vân tay "  .Vân tay hình sự hay hoa tay theo nghĩa dấu ấn của tâm hồn nhà thơ trong tác phẩm ? Bạn đọc sẽ phân định nó khi nhận biết những khát vọng sống ẩn chứa trong thơ của Vân Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét