BÌNH YÊN KHÔNG HẸN- Thơ Vân Anh
Tự chạy trốn mình
như trốn đêm đen
Đêm cứ đến
Bình yên không hẹn.
Điều không thể quên
hóa thành nắm sỏi
vỡ gương mặt hồ
yên tĩnh trái tim ta.
Một thời xa
ùa về xối xả
Mưa ký ức thượng nguồn đột ngột
lũ buồn quét hồn ta!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét