Trước bạn bè em rất đỗi khôn ngoan
Dí dỏm, thông minh, nói lời khúc chiết.
Chỉ có riêng anh mới biết
Em là cô gái ngu ngơ!
Rồi ngu ngơ chín rụng thành thơ
Thơ hóa kiếp vu vơ nỗi nhớ.
Bâng quơ buồn
Bất chợt vui
Không hẹn!
Rong ruổi hoài
Mơ mộng không tên.
2/1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét