(Cho Khánh Toàn)
Cho được chết chìm trong đáy mắt em
Họ vớt tôi lên
Vớt theo cả nỗi buồn
Tưởng buông neo vĩnh viễn...
Xin được xây Sinh từ
Cho người đàn ông em yêu
Họ cố tình đánh rơi hạnh phúc kỳ diệu
Tôi nhặt lên
Để lập Đền thờ.
Tôi nghẹt thở
Khi nghe em nói
Lời vô tư như cây cỏ trong vườn
Tôi ước làm giọt sương
Mỗi hừng đông đậu trên cánh lá.
Với mình – Tôi sẽ thành kẻ lạ
Khi có em rồi, còn ước cao xa.
(1994)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét