Viết cho con vần thơ này
Là vắt bao giọt đắng cay cuộc đời
Tuổi xuân mẹ có một thời
Mộng mơ tít tắp chân trời mùa thu.
Có ngờ đâu, có ngờ đâu
Con thuyền mẹ đắm dòng sâu nửa đời,
Cánh buồm tình, rách tả tơi,
Mong ngày lặng gió, nắng ngời sóng xanh.
Rồi ra có những tháng năm
Xâu thành chuỗi mẹ để dành cho con.
Mười bảy năm, kiếp con còng,
Mẹ gom hạt giả ngỡ vòng ngọc châu.
Sức xuân phí cả còn đâu
Trắng tay khi sóng bạc đầu cuốn đi
Kịch đời riêng, lẫn hài bi
Mẹ giờ giở mếu giở hi hi cười...
Đến bao giờ, hỡi con tôi!
Đủ khôn để hiểu những lời hôm nay.
(3/1989 – 3/2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét