Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

QUÀ TẶNG - CHUYỆN XƯA KỂ LẠI

     
Chuyện xưa kể rằng : Ở một làng nọ , có một thầy đồ nhân học trò mình học xong rồi đi làm ăn ở xa , thầy gọi đến nhà tặng quà . Thầy dặn : Đây là một nửa món quà thầy cho em , nửa còn lại ngày làm ăn trở về thầy tặng tiếp . Nhưng quà của thầy cho ,em phải đến nơi lập nghiệp mới được mở. Vâng lời , sau khi đã ổn định nơi ăn chốn ở , có công việc làm , học trò mới mở gói quà . Sau nhiều lớp vỏ bọc cẩn thận , anh tìm mãi chỉ thấy một phong bì nhỏ , mở ra chỉ có ba chữ được thầy viết rất nắn nót : " ĐỪNG CÓ SỢ " !
           Lĩnh hội sự chỉ giáo của thằy , anh ta đã lao vào làm ăn chăm chỉ , không ngại ngần công việc khó khăn hay là bị khinh rẻ vì lao động cực nhọc . Ba mươi năm trôi qua ở đất khách quê người ,anh đã nếm trải đủ vị cay , đắng , ngọt , bùi ...Thành công nhiều mà thất bại cũng lắm , cũng thấm mệt vì tuổi tác và lăn lộn mưu sinh , dắt lưng được một ít vốn liếng , anh thu xếp cùng vợ con về quê cha đất tổ an hưởng tuổi già.
       Về quê nhà , điều đầu tiên anh ta nghĩ  là đến thăm thằy giáo cũ . Khi vừa bước vào nhà , anh học trò xưa đứng sững trước bàn thờ và đau xót nhìn tấm di ảnh : Thầy nhìn anh qua ánh mắt hiền từ , thần thái nghiêm nghị như tỏa ra từ vầng trán rộng và nụ cười bao dung hồn hậu . Bà vợ của thầy tiếp anh vừa nhẹ nhàng vừa chân tình như thuở xưa anh và bạn bè những dịp đến thăm gia đình . Bà buồn rầu cầm ra một hộp ( giống y chang hộp quà ba mươi năm trước thầy tặng anh ) , rồi nói thì thầm như chỉ đủ cho anh nghe : - Trước khi về với các cụ , thầy gửi lại nửa món quà này .dặn cô đưa tận tay cho con và về nhà  mới được mở ra.
                   Anh rất nóng lòng xem món quà nên vừa về nhà đã vội vàng mở ngay. Vẫn rất nhiều lớp bọc kỹ lưỡng , vẫn chiếc phong bì như xưa , và vẫn chỉ có ba chữ được thằy viết rất nắn nót : ĐỪNG CÓ HỐI . Đọc xong , anh học trò ngồi lặng hồi lâu ...mường tượng dáng vẻ khoan thai , đĩnh đạc mỗi lằn thầy lên bục giảng ...Rồi giọng nói trầm ấm mỗi khi thầy giảng bài ...Mỗi lần gọi học trò lên bảng , trả lời đúng hay sai thầy vẫn không quên : Cảm ơn em , mời em về chỗ !
             Dân gian có câu : Cho bạc cho vàng không bằng bày đàng cho làm ăn . Đúng vậy , món quà của người thầy trong câu chuyện trên quả là có ý nghĩa. Thầy không có tiền cho trò lập nghiệp nhưng thầy đã dạy bao thế hệ học trò cách lập nghiệp : Tuổi trẻ , có sức khỏe , có ước mơ hãy táo bạo thực hiện khát vọng của mình .Trường đời không dạy cho kẻ hèn nhát , chùn bước trước thử thách . Nửa món quà đầu đời mưu sinh đã cho anh nghị lực suốt ba mươi năm ...Dẫu có lúc anh thất bại đến mức muốn buông xuôi tất cả nhưng lời thầy : ĐỪNG CÓ SỢ lại văng vẳng bên tai ...Và anh như thần ĂNG TÊ, mỗi lần ngã xuống , lại có ĐẤT MẸ hà hơi tiếp sức . Nửa món quà cuối đời anh nhận lại càng bội phần ý nghĩa .Dẫu không còn trên cõi đời thằy vẫn tiếp tục dõi theo chỉ vẽ cho anh, sự được mất đã khép lại sau lưng nên anh sẽ sống vui sống khỏe mà ĐƯNNGF CÓ. HỐI.  Anh thấm thía khi ghép món quà lại trong một suy ngẫm về bài học thằy không chỉ muốn dạy riêng anh mà cho  mọi thế hệ nhân sinh rằng : Tuổi trẻ dũng cảm xông pha lập nghiệp ,  tuổi già an nhiên vui sống , đừng hối tiếc vì đã không làm đươc điều này , điều nọ ...Hối tiếc chẳng ích gì mà còn hao tâm tổn sức ...Đây là món quà tặng độc đáo trên đời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét