Xứ Phuống ơi!
Dải đất lúc bồi, lúc lở
Buổi em trở về
Lạc lối đường quê.
Đâu mái tranh gầy mẹ nhóm bếp năm xưa
Vương khói nhẹ trong bình minh rất mỏng?
Đâu cây me trưa hè gió lộng
Ve sầu ru nhịp võng hàng tre?
Mảnh vườn xưa gốc mít gốc cam
Mùa táo rụng, xuân len vào tận ngõ.
Nơi cất giấu một thời thơ dại
Muôn đời chẳng trả lại cho ai.
Nơi bao đêm em chín ngọt giấc mơ
Tím một màu nhung nhớ.
Nơi cất giấu tấm lòng của mẹ
Dành cho em: tất cả, vô tư, không giới hạn bến bờ.
Nơi ngày xưa em đi dạy làm thơ
Mùa thị đến, thơm lừng trang vở nhỏ.
Nơi tuổi trẻ làm điều lầm lỡ
Suốt cuộc đời trả nợ sự ngây thơ.
Nơi ngày xưa em thổn thức đợi chờ
Bây giờ hiểu mình chờ gì những năm tháng ấy!
Trái đất này chỉ có Mẹ và Anh
Không đòi đối lưu, không đòi tiếp nhận
Chỉ có cho, cho và cho tất cả
Vô biên như thể gió trời!
Một MIỀN QUÊ lúc lở lúc bồi
Mềm lượn theo dòng Lam đầy vơi
Tấm lòng Mẹ và tình Anh tiếp nối
Cho em – thành cả cuộc đời.
(1992-2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét